Đọc bài thuộc chủ đề “Bức xúc vì bạn cùng phòng liên tục dẫn bạn trai về” , tôi như thấy mình ở trong đó. Cũng là chung một cảm giác bức xúc vì bạn thân với bạn trai của bạn ấy, nhưng câu chuyện của tôi có một chút khác.
Tôi và T quen nhau được mười mấy năm rồi. Chúng tôi tình cờ quen nhau qua mạng, cùng chung sở thích nên ngay lần đầu tiên gặp mặt đã thân. Thực ra, tôi cũng không hiểu vì sao một đứa hướng nội như tôi lại có thể thân với một người nhanh đến thế. Rồi trải qua mười mấy năm, tình cảm của chúng tôi vẫn thân như thế, không khác gì người thân trong nhà. Đôi khi, T không cần nói ra nhưng tôi cũng hiểu được và ngược lại. Chúng tôi đồng điệu về mọi thứ, nhiều đến mức mọi người thường đùa trêu là hai đứa này yêu nhau rồi.
Trong mười mấy năm quen nhau không phải tôi và T chưa từng có bạn trai. Cả hai chúng tôi đều có bạn trai, và rất thẳng thắn vui vẻ nói với nhau. Khi tôi yêu, T làm quân sư tình cảm cho tôi, kiểm tra những người có ý đến với tôi. Khi T yêu, tôi cũng như thế. Chuyện chỉ xảy ra khi cách đây một năm, T có bạn trai mới. Tôi không hiểu mọi thứ thay đổi như thế nào nhưng từ khi có Đ thì T bắt đầu khác trước rất nhiều. Lúc trước, chúng tôi gần như có thể chia sẻ mọi thứ, nhưng bây giờ, T bắt đầu nói dối tôi rất nhiều.
Chúng tôi cãi nhau nhiều hơn trước rất nhiều, mà chủ đề hầu như là vì Đ (người yêu T). Đến đây, chắc có người nghĩ hay là tôi thích thầm Đ gì đó, sự thực là ngược lại vì tôi không có cảm tình tốt với Đ. Thật ra, trước khi bắt đầu yêu T thì ba chúng tôi từng đi chơi với nhau với tư cách bạn bè cực kỳ nhiều lần. Từ những lần đó thì Đ đã tưởng lầm là tôi thích nó nên khi bắt đầu với T thì Đ đã nói chuyện dứt khoát với tôi. Lúc nghe tôi buồn cười lắm do tôi không hề thích Đ một tí nào, chỉ là vì T nên tôi mới đi chơi với Đ mà thôi. Sau chuyện đó, tôi tìm cách tránh mặt Đ và T nói rằng như vậy có nghĩa là tôi đang làm khó T. Biết thế nên tôi thử bình thường hóa quan hệ với Đ nhưng T lại bảo rằng không cần phải như thế, do T không muốn mất Đ hay tôi xen vào chuyện của hai người họ.
Suốt thời gian đó, thực sự tôi rất buồn. Trước kia, tôi và T đi chơi với nhau rất nhiều, nhưng giờ T chỉ đi với Đ. Lúc nào đi với tôi thì T toàn nói về Đ. Tôi nghĩ có thể do tôi vừa chia tay bạn trai nên khi T kể chuyện hạnh phúc với Đ, tôi tỏ thái độ không hào hứng muốn nghe lắm. Thực sự, nghe về chuyện hai người yêu nhau, tôi chỉ biết nói chúc mừng và mong hai người hạnh phúc, chứ tôi vừa chia tay bạn trai, thử hỏi tôi có muốn nghe về chuyện Đ chăm sóc T ra sao, hai người đi chơi thế nào không? Có điều, T thì hình như không hiểu việc đó nên cứ kể lể với tôi mỗi khi gặp nhau và khi thấy tôi không hào hứng thì trách tôi. Rồi thì chuyện tôi không thích Đ và tránh mặt Đ cũng làm T bức xúc. Tóm lại, thứ gì cũng có thể khiến chúng tôi cãi nhau. Mặt khác thì Đ cũng ghét tôi, không nói thẳng ra nhưng thường xuyên nói xấu tôi với T. Có lần, tôi vô tình đọc được bảng chat của T và Đ do T sign in ở nhà, tôi mới biết Đ nói xấu tôi rất nhiều. Nhưng Đ là người khéo léo nên lúc nào T cũng bênh vực Đ là Đ không có ý như vậy còn tôi lúc nào cũng nghĩ xấu cho Đ.
Sau đó tôi chọn cách im lặng cũng như tránh nói đến chuyện hai người, còn T kể tôi nghe về Đ thì tôi cũng ngồi nghe và bình luận vô thưởng vô phạt. Chuyện lắng dịu hơn một chút nhưng trong lòng tôi thì khó chịu. Vì T, tôi chấp nhận như vậy. Và khi buồn, tôi bắt đầu tìm đến chuyện tình cảm để có người chia sẻ và đó là lúc tôi gặp M. Thực ra thì M là người quen của T chứ không phải tôi, hai người làm cùng chỗ. Sau đó, thông qua T, tôi bắt đầu quen M.
Tôi biết tôi rất thích M và tôi cũng nói cho T biết chuyện đó. Lúc đó, T nói với tôi là M có ý đeo đuổi T (M không biết T đã có người yêu). Xét về điều kiện thì T hơn tôi nhiều thứ, nên chuyện M đeo đuổi T cũng có thể là thật. Có điều T đã có Đ rồi thì sao còn thích M được, do đó tôi vẫn tiếp tục nói chuyện và thích M. T biết chuyện đó, cũng nói sẽ vun vén cho tôi. Nhưng cứ khi nào M rủ T đi chơi, T lập tức chấp nhận rất vui vẻ. Tôi biết chuyện đó do tình cờ bắt gặp M và T đi xem phim chung. Lúc đó, tôi cảm thấy buồn, cứ như là bị phản bội ấy. T liền giải thích là do M mời và T muốn đi để nói giúp cho tôi. Nhưng tôi cũng nói chuyện với M mới biết T chẳng nói gì về tôi hết. Tôi trực tiếp nói với T là T đã có Đ rồi, tôi thích M thì để tôi và M tiến tới, lúc đó T mới nói T thấy mình có nhiều sự lựa chọn, không nhất định sẽ kết thúc với Đ hay M. T còn nói nếu là bạn thân thì tôi hãy tìm người khác chứ M có ý với T thì để M cho T. Lúc đó, tôi đã khóc rất nhiều, cuối cùng lựa chọn là tôi chấp nhận bỏ M vì T do tôi thấy M tốt hơn so với Đ. Thậm chí, tôi còn vun vén cho T với M.
Đỉnh điểm của mọi chuyện lên cao khi M biết T đã có người yêu là Đ. M nói không ngờ T lại là người dối trá như vậy. Lúc đó tôi vẫn nuốt nước mắt nói với M rằng thực ra T không nói dối, T và Đ chưa có gì xác định hết dù thực ra Đ đã nói sẽ cưới T sau khi ra trường. T biết chuyện và trách móc tôi là người đã nói cho M biết chuyện T có người yêu trong khi tôi không hề nói. Tôi có nói thế nào T cũng không tin và còn nói rằng tôi đang ghen tị với T nên mới bày kế nói cho M biết. Chúng tôi cãi nhau một trận rất to, T trách tôi là muốn chia rẽ T và Đ, lại trách tôi ghen tị, rồi kêu tôi ích kỷ. Tôi nói không có thì T nói rằng tôi nói dối. T nói nếu T chia tay với Đ thì lỗi hoàn toàn là do tôi trong khi tôi không hề muốn hai người chia tay. Đ cũng xỉ vả tôi qua mạng là tôi làm khổ T, ích kỷ và khiến T bị tra tấn về tình thần.
Cả tuần nay chúng tôi không nói chuyện với nhau về chuyện ấy. Tôi đã nghĩ rất nhiều nhưng không biết phải làm gì. Tôi cũng định gọi cho T giải thích vì T không gặp mặt tôi nhưng cuối cùng T cũng không chịu nghe. Tôi rất coi trọng tình bạn với T, chỉ là giờ tôi không biết tôi còn có thể tiếp tục làm bạn với T được không. Chẳng lẽ chuyện tình bạn mười mấy năm sẽ phải kết thúc chỉ vì chuyện tình cảm của T sao?
0 Response to "Mất bạn thân 10 năm chỉ vì chuyện tình yêu"
Post a Comment