Là một sinh viên, cũng từng nếm trải mùi vị của chuyện ôn thi và những áp lực của con đường Đại học, mình thực sự rất hiểu cảm giác của các bạn sinh viên cuối cấp chuẩn bị vượt vũ môn. Thật ra, ai thi Đại học mà chẳng bị áp lực, cái chính là bản thân mình có tự biết cách điều tiết để vượt qua hay không thôi. Rất có thể, những cảm giác đó sẽ ám ảnh hoặc sẽ khiến bạn nhớ mãi. Với bản thân mình, điều ám ảnh mình nhất về chuyện này không phải là những cảm xúc của mình hồi mình thi Đại học, mà lại là câu chuyện của anh trai mình.
Anh trai mình trước đây học rất giỏi. Tuy chỉ là một trường cấp 3 nhỏ ở huyện nhưng anh nổi tiếng cả trường vì có nhiều thành tích trong học tập, không chỉ trong trường mà cả ở tỉnh (năm lớp 11 và 12 anh mình đều có giải tỉnh). Là con trai nhưng anh học chăm vô cùng, chăm hơn rất nhiều chị con gái khác. Anh mình mải học tới nỗi nhiều khi bỏ cả bữa, mình và bố mẹ đành để kệ anh ở bàn học rồi mang cơm lên cho anh tranh thủ ăn trong lúc học. Lúc ấy, mình mới đang học cấp 2, mà nhìn anh học nhiều thế mình cũng phát sợ luôn, còn chẳng dám nghĩ là sau này mình sẽ thi Đại học nữa.
Lúc học lớp 12, anh mình thi tỉnh và cũng đạt giải, nhưng vì giải đó không cao như kỳ vọng của anh nên anh suy sụp nhiều lắm. Anh nhịn ăn, mẹ cố ép cũng chỉ ăn có một ít để không bị lả đi vì đói. Cả nhà, bố mẹ, rồi các các cô chú cũng phải đến động viên, rồi cả cô giáo chủ nhiệm của anh cũng đến nhà mình thăm hỏi. Sau đó, dần dần anh cũng vui lên và lại lao đầu vào học. Hình như lúc ấy anh mình đã quyết tâm phục thù. Anh bảo anh sẽ phải vào bằng được Đại học Ngoại Thương.
Hồi đó, mình chưa biết cảm giác bị áp lực khi thi Đại học như thế nào, và mình cũng không biết là anh trai mình có bị áp lực nhiều không. Ấn tượng nhiều nhất lúc đó là anh học nhiều vô cùng, học một cách khủng khiếp luôn. Bố mẹ thấy anh chăm chỉ và quyết tâm như vậy thì cũng mừng, tuy có hơi lo cho sức khỏe của anh nhưng từ sau đợt anh suy sụp vì không đạt giải cao, nhà mình cũng không dám cản anh học hành.
Cả nhà mình, rồi cả khối 12 của trường cấp 3 anh học lúc đó chẳng ai ngờ là chuyện đó lại có thể xảy ra bởi từ trước đến nay, cả ở huyện mình chưa có trường hợp nào như anh cả. Cả nhà mình lúc đó shock vô cùng, rồi còn rối loạn hết cả lên nữa.
Chuyện là, ngay buổi chiều hôm thi môn cuối cùng của kỳ thi tốt nghiệp thì anh trai mình đột nhiên mất tích. Ban đầu, nhà mình tưởng anh thi xong nên đi chơi với bạn, nhưng đợi mãi không thấy anh về, đến bữa cơm cũng không về ăn. Bố mình mới đến tìm hỏi một số bạn bè của anh, sau đó tìm cách liên lạc với cô giáo chủ nhiệm, nhờ cô hỏi bạn bè của anh. Mãi đến tối muộn, hai anh bạn thân của anh trai mình mới tìm thấy và đưa được anh về nhà. Các anh ấy nói thấy anh vẫn lang thang sau trường thi, may có bác bảo vệ trông thấy. Nhìn bộ dạng của anh lúc này thật thảm hại, quần áo xộc xệch, cặp sách lộn xộn đủ thứ… Nghiêm trọng nhất là thái độ của anh trở nên ngờ nghệch, ai hỏi gì cũng không nói, hỏi đói không cũng chẳng bảo gì nhưng lúc lấy cơm cho ăn thì ăn ăn như một kẻ bị bỏ đói lâu ngày. Nhìn anh lúc đó mà mình chảy nước mắt và thật sự chẳng tin vào mắt mình. Mẹ mình từ lúc đó cũng khóc vì thương con. Mẹ mình còn sợ anh sẽ bị điên thật nữa.
Hôm sau, bố đưa anh vào viện thần kinh để khám. Và kết quả, bác sĩ chẩn đoán là anh mình bị rối loạn thần kinh nhẹ do học hành quá sức. Họ cũng nói phải để anh ở lại để điều trị một thời gian. Nhà mình lúc đó ai cũng đau khổ vô cùng. Chuyện này còn bị đồn đại đi khắp nơi là anh mình phát điên, phải vào trại tâm thần (bệnh viện đó đa phần là những người đã bị điên, mà ở quê mình hay gọi đó là trại C.). Được vài hôm, bố mẹ mình đến xin đưa anh về nhà, khi nào cần điều trị gì thì lại đưa đến viện. Bố mẹ mình sợ anh ở lại đó, xung quanh toàn những người bệnh nặng thì tình trạng sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Cũng may, sau đó, bệnh của anh mình đỡ dần rồi khỏi. Chỉ tiếc là anh phải bỏ lỡ kỳ thi Đại học năm đó. Cả nhà đã phải làm công tác tư tưởng suốt một thời gian dài, khuyên bảo anh để anh không bị suy sụp. Rồi anh mình cũng ôn thi lại. Suốt thời gian ôn thi, bố mẹ mình luôn phải sát sao kèm cặp vì sợ anh sẽ lại học nhiều quá mà giống như trước. Rất mừng là kỳ thi năm đó, anh mình đã đỗ Đại học Bách Khoa và bây giờ thì anh đi làm rồi.
Từ chuyện của nhà mình như thế, rất nhiều nhà xung quanh có con cái học hành nhiều quá cũng đều rút kinh nghiệm từ đó. Mình mong rằng mọi người sau khi đọc bài này cũng vậy. Bạn nào sắp thi thì hãy bình tĩnh, đừng lo lắng nhiều, cũng nên dành thời gian nghỉ ngơi, thư giãn cho đỡ căng thẳng mà học cũng nhanh vào hơn. Cũng mong là các gia đình, bố mẹ đừng kỳ vọng quá nhiều vào con cái, điều này rất có thể sẽ đặt lên vai họ một áp lực rất lớn đấy ạ.
0 Response to "Anh trai mình từng vào trại tâm thần vì áp lực thi Đại học"
Post a Comment