Mỗi một đứa trẻ ngay từ lúc sinh ra đã không thể tự chọn bố mẹ và hoàn cảnh gia đình của mình. Có thể có những người may mắn thì có hoàn cảnh tốt hơn, nhưng dù thế nào thì theo thời gian, mọi người đều có thể thích nghi và sống với hoàn cảnh đó. Nhưng phải công nhận là, ông trời chẳng lấy của ai tất cả, cũng chẳng cho ai một cuộc sống hoàn hảo. Em, có thể tạm coi là may mắn khi được sinh ra và lớn lên trong một gia đình có điều kiện, được bố mẹ cưng chiều. Thế nhưng, chính cái may mắn ấy lại trở thành điều phản tác dụng, khi nó khiến em không có lấy một người bạn thật sự cho dù em đã cố gắng bao nhiêu để đối xử tốt với bạn bè, để trở thành một đứa học sinh bình thường như bao học sinh khác. Nói trắng ra là em bị bạn bè ghét chỉ vì nhà quá giàu.
Em sinh ra và lớn lên ở Hải Phòng nhưng năm em lên lớp 6 thì cả nhà chuyển lên Hà Nội. Thế nên, mấy đứa bạn hồi cấp 1 cũng chẳng thể chơi cùng nhau nữa. Mà hồi ấy còn nhỏ, chưa có điện thoại hay Internet như bây giờ nên bọn em không liên lạc được với nhau. Bẵng đi một thời gian dài, bây giờ mỗi lần về quê chơi, gặp lại mấy đứa mà hồi xưa cùng nhau cắp sách đi học, ríu ra ríu rít thì bây giờ chỉ là mấy câu chào xã giao và cười ngượng ngập. Đúng là “xa mặt cách lòng”. Chính bản thân em, dù rất muốn thân thiết với chúng nó như ngày xưa nhưng không biết phải làm cách nào. Chẳng lẽ sau ngần ấy thời gian không gặp nhau, không biết cuộc sống của nhau như thế nào lại vẫn có thể lao vào vồ vập và ríu rít như hồi trẻ con? Trong khi đó thì các bạn bè cũ của em cứ tự đẩy em lên một “đẳng cấp” khác, nên chẳng ai “dám” chơi với em. Em biết thừa là chúng nó bảo nhau rằng: “Cái H. giờ thành gái Hà Nội rồi, chẳng thèm chơi với mấy đứa nhà quê như mình đâu”. Thế nhưng em nào có thể tự xông vào giải thích rằng tao không như thế, chúng mày vẫn có thể chơi với tao…
Ở Hà Nội, bố mẹ em cũng muốn em cảm thấy thoải mái, hòa nhập với các bạn một cách tự nhiên nên vẫn cho em đi học trường công lập. Em vẫn đi học ở trường, đi học thêm, thỉnh thoảng la cà quán xá như bao đứa học sinh bình thường khác. Tuy nhà em có khá giả hơn, ở trong một căn nhà to giữa trung tâm nhưng em không quá chú ý đến chuyện ấy. Em vẫn chơi với các bạn, không hề có ý phân biệt gì cả. Em cũng sẵn sàng mời chúng nó đến nhà chơi, rồi mời đi ăn uống các kiểu. Nói chung, em chơi với bạn bè cực thoải mái.
Lực học của em không có gì nổi bật nhưng cũng không phải thuộc dạng “khó đào tạo”. Với lại, năm nào bố mẹ em cũng đến nhà thầy cô (nói thẳng ra là “chạy”) cho em được danh hiệu học sinh giỏi. Đối với em thì không được học sinh giỏi cũng chẳng sao, đằng nào thì sau này học xong em cũng về làm ở công ty của bố. Chẳng qua bố mẹ em muốn em có hồ sơ đẹp hơn nên mới làm thế thôi. Thế nên ban đầu em nghĩ cái danh hiệu này chả quan trọng, chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện em chơi với bạn bè ra sao vì có liên quan gì đến nhau đâu. Thế mà chẳng hiểu tại sao chúng nó cứ mang chuyện này ra bàn tán, xì xào những câu chuyện đại loại như “con nhà giàu”, “lắm tiền muốn gì chả được”, “học thì dốt mà vẫn được học sinh giỏi, chỉ có thể là sức mạnh đồng tiền” (mà thực tế em đâu có học dốt)… Rồi chỉ vì thế mà em bị bọn bạn tẩy chay.
Em chẳng hiểu sao chỉ có mỗi chuyện như thế thôi mà chúng nó ghét em. Rồi cứ mỗi lần đến lớp, kiểu gì chúng nó cũng soi mói và bới móc ra chuyện gì đấy để đi rêu rao, nói xấu, tám chuyện với nhau. Chuyện em được bố đưa đi học bằng ô tô, được cho nhiều tiền tiêu vặt, em có nhiều quần áo, mỗi ngày đi học là một bộ quần áo khác nhau, em có nhiều giày dép, phụ kiện, rồi chuyện em đi học bằng cái túi hiệu… tất cả đều bị mang ra “mổ xẻ”, bị bảo là “ra vẻ”, “đi học mà ăn mặc như trình diễn thời trang”... Sự thật là điều kiện gia đình như nào thì em cứ sống thoải mái theo như vậy. Những món đồ đó em được bố mẹ mua cho, được các cô chú đi nước ngoài về tặng quà cho thì em dùng chứ đâu có cố tình làm quá lên hay đòi hỏi bố mẹ phải mua cho để “ra vẻ” đâu mà lại đi nói xấu như thế?
Rốt cuộc, em phải làm gì thì mọi người mới quên đi cái mác “con nhà giàu” của em, để em có thể có được bạn bè như bao đứa trẻ khác? Chẳng lẽ, em phải bắt bố mẹ mình thôi không được giàu nữa? Hay là ngày ngày đến trường, em phải “giả dạng” thành một đứa nhà bình thường hoặc con nhà nghèo? Em phải bỏ hết những món đồ đắt tiền mà mọi người tặng cho và đi mua những thứ đồ hàng chợ về dùng thì mới không bị ghét như thế nữa? Mọi người có thể nói cho em biết không?
0 Response to "Em không có bạn bè vì gia đình quá giàu"
Post a Comment