Xúc động tờ 5 ngàn của bà cụ bán ve chai
Một buổi trưa tháng Chạp, chúng tôi ghé thăm quán cơm chay Thiên Phước trên đường Nguyễn Chí Thanh (phường 6, quận 11), nơi bán cơm chay với giá chỉ 5.000 đồng cho những người lao động nghèo.
Tiếp chúng tôi là anh chủ quán Trần Phước Hòa (38 tuổi) giản dị trong quần jean, áo phông tại quán café đối diện. Anh ngồi đây vừa thư giãn khi quán vãn khách, vừa xem hôm nay có vắng bóng một ai không. Rồi anh thở dài: “Vẫn không thấy bà cụ bán ve chai đâu cả”.
Bà cụ bán ve chai này nhất định không chịu ăn cơm miễn phí tại quán.
Anh giải thích, đó là bà cụ đã 82 tuổi bán ve chai từng nhiều lần đến quán Thiên Phước để ăn cơm chay. Bà cụ già cả vẫn phải lang thang khắp các ngõ ngách Sài Gòn mưu sinh, anh Hòa cảm thấy xót lòng nên quyết định sẽ không lấy tiền cơm.
Thay vì vui mừng, bà cụ dúi vào tay anh đồng 5.000 phẳng phiu và nói: “Bà còn khỏe, mỗi ngày vẫn kiếm được đồng ra đồng vào. Con hãy cho bà góp những đồng tiền này cho những người nghèo hơn”. Anh Hòa nhất định không cầm.
Từ đó đến nay cũng gần 2 tuần, bà cụ giận anh, không ghé quán ăn cơm, thậm chí cũng không đi ngang qua con đường này nữa. “Điều này khiến tôi khổ sở và buồn tủi vô cùng là đã phụ tấm lòng bà cụ”, anh Hòa rầu rĩ nói.
Dù chỉ bán vé số nhưng anh Hòa tự nguyện góp thêm chút gạo và hộp đựng cơm cho quán.
Đang dở câu chuyện, một người đàn ông dáng người nhỏ thó, da sạm đen, một tay cầm xấp vé số, đẩy một cậu bé bị bại liệt nằm trên xe ghé vào quán cơm. Vừa thấy mặt chủ quán, anh vừa tươi cười chạy lại vác bao gạo nặng chừng 50kg đem vào quán cùng những hộp xốp đựng cơm. Anh Hòa liền thảng thốt: “Trời ơi. Sáng giờ anh bán được nhiều không mà đem chi gạo vô đây dữ vậy?”.
“Được 50.000 đó chú. Cho tôi góp cùng với mấy cô mấy chú trong này ít gạo để chung vui cùng mọi người. Sắp đến Tết rồi mà”, người đàn ông này nói.
Theo chủ quán, người đàn ông này tên Nguyễn Văn Hòa, 40 tuổi, là khách quen của quán. Hàng ngày, anh đi bán vé số cùng với đứa con bại liệt. Nhiều người thương tình đã góp tiền bạc đưa cho hai bố con nhưng anh một mực từ chối.
Người đàn ông này chia sẻ: “Tôi vẫn có thể lao động nuôi sống mình và con thì không thể nhận tiền của người khác cho. Chỉ khi nào tôi không còn tiếp tục lao động được nữa mới nhận sự giúp đỡ của người khác”.
Quán cơm chay tình người
Theo anh Hòa chủ quán, đây không phải là lần đầu tiên quán nhận được sự giúp đỡ của những người cũng nghèo. Một bà cụ bán chuối 88 tuổi cũng thường xuyên đến quán ăn cơm nhưng nhất định không chịu ăn miễn phí. Một chị bán hàng rong thỉnh thoảng ghé quán đưa mớ rau, chai nước tương…
Quán cơm này luôn tấp nập người lao động nghèo đến ăn.
“Những món quà ấy đối với nhiều người chẳng đáng là bao nhưng đối với người nghèo thì là một khoản tiền lớn. Thế nhưng họ vẫn luôn sẻ chia. Tôi trân trọng họ vô cùng”, anh Hòa xúc động nói.
Thấy những cảnh này, tôi không khỏi lạ lùng và tự hỏi vì sao quán ăn này lại chiếm được cảm tình của nhiều con người ấy đến vậy. Tôi cứ nghĩ “cơm chay 5.000” thì đơn sơ lắm vì tiền nào của nấy. Nhưng hóa ra lại không phải vậy.
Để có được khoảng gần 300 suất cơm mỗi ngày, một nhóm hơn 6 người tình nguyện và 2 bếp chính, mọi người phải dậy từ khá sớm. Đặc biệt, chủ quán tự tay đi chợ lựa từng mớ rau để chế biến mấy món chay.
Đó hầu hết là những người bán ve chai, hàng rong, vé số...
Sau hơn 2 tiếng đồng hồ chuẩn bị, cơm và thức ăn nấu chín được chia thành từng suất trên các khay nhựa đặt ngay ngắn trên các kệ sắt trông rất sạch sẽ, ngon miệng. Tầm 10h sáng là quán bắt đầu đông khách và các suất ăn sẽ hết tầm 12h trưa. Những người tình nguyện lại loay hoay dọn dẹp, thu xếp bàn ghế, vệ sinh quán.
Công việc tuy nặng nhọc, vất vả nhưng ai cũng nhiệt tình, không một chút nề hà gì cả. Hôm nào khi quán đã vãn khách mà còn dư thức ăn thì mọi người sẽ cùng ngồi lại ăn cơm, còn hôm nào không còn gì thì ai về nhà ấy ăn cơm trưa.
Theo cậu sinh viên tình nguyện tại quán, hầu như ngày nào cũng hết sạch cơm nên họ cũng không ăn trưa luôn. Mặc dù quán mới khai trương vào tháng 9/2013 nhưng đến nay đã trở thành địa điểm không thể thiếu của người lao động nghèo. Có một đặc điểm là quán mở gần vựa ve chai Lò Siêu, quận 11 nên hàng ngày luôn tấp nập người đi lượm ve chai qua lại rồi thành quen lúc nào không hay.
Cô Phạm Thị Kim, 62 tuổi, quê Quảng Ngãi vừa ăn tại quán cho biết, ngày đầu tiên mở quán cơm này, cô nghĩ chắc là đắt tiền lắm. Thế nhưng, đến ngày thứ 2, tấm biển “cơm chay 5.000 đồng” đập vào mắt khiến cô vào ăn thử và ăn miết đến tận bây giờ.
Cô nói: “Cơm ở đây vừa rẻ vừa ngon, vừa no cái bụng. Ngày trước ăn bậy bạ, lúc thì bánh mì, hủ tiếu, khi cơm 10 ngàn nhưng cứ đi được một chặp lại đói hoa con mắt”.
Anh Hòa tâm sự: “Tôi không giàu có gì chỉ nhưng cũng muốn góp một phần nhỏ để cuộc sống của những người lao động nghèo khổ đỡ vất vả nhọc nhằn. Ban đầu tôi cũng gặp rất nhiều khó khăn cứ tích góp dần dần rồi bạn bè, người thân cũng ủng hộ thêm vào. Cũng may mắn, giờ có các tình nguyện viên nên cũng đỡ vất vả hơn. Sắp tới, tôi sẽ mở thêm máy lạnh cho bữa cơm của mọi người thêm tươm tất”.
0 Response to "Chuyện lạ thường ở một quán cơm chay Sài Gòn"
Post a Comment